Tears give me forgiveness and hatred do not kill me. Tears nourish the love and faith good qualities in humans. Tears to overflowing abyss of the separation and arouse the love my ethnic.
The flowers side tomb
I - Man run hide because the
gunfight
Face that now contain the
sorrow.
Coat in past with joy honor
With time remaining
barebacked.
I about to gather gift baby
fruit sim, noontime summer hungry and exhausted
I about to pluck flowers
trang plugged side tomb father
The flowers trang side tomb
wild homeland
Month year country the ups
and downs.
I about homeland father, hill
reed white
Dew thinning round the hair
of grandma formerly
Evening was extinguished, a
human lives was extinguished
Landing misfortune deserted
path go about.
I about homeland mother,
shore waterfront slope stand
Roofs my deserted still here
The river blue clean, the
river whisper
Distant past, the mound
mountains also gloomy.
I about to visit mother sunsets
cover
Top oil lamp flickering past
still wait me
Gait single, hogback
Mother already silver hair
and ... river also tears welled.
I about find me
Look moon begin revived love
I about plugged branch flowers side tomb
Give my soul and the
mountains hills.
2/2000
Original Vietnamese
Nước mắt cho tôi sự tha thứ và hận thù không giết chết tôi. Nước mắt nuôi dưỡng tình yêu và phẩm chất tốt đẹp ở con người. Nước mắt tràn đầy những vực sâu chia rẽ và khơi dậy tình yêu thương của dân tộc tôi.
Nước mắt cho tôi sự tha thứ và hận thù không giết chết tôi. Nước mắt nuôi dưỡng tình yêu và phẩm chất tốt đẹp ở con người. Nước mắt tràn đầy những vực sâu chia rẽ và khơi dậy tình yêu thương của dân tộc tôi.
Hoa bên mộ
Ta – kẻ bỏ trốn bởi những
cuộc đấu súng
Khuôn mặt ngày nào giờ chứa
những ưu tư
Chiếc áo ngày nào của bao
niềm danh dự
Theo thời gian còn lại tấm
lưng trần .
Ta về hái dành tặng em trái
sim những trưa hè đói lả
Ta về bẻ những nhành bông
trang cắm bên phần mộ của cha
Những nhành bông trang bên
những nấm mồ hoang xứ sở
Tháng năm ầu ơ non nước những
thăng trầm .
Ta về quê nội đồi lau trắng
bãi
Sương mong manh quanh tóc nội
ngày xưa
Chiều đã tắt , một đời người
đã tắt
Bến trầm luân hoang vắng lối
đi về .
Ta về quê ngoại bờ sông dốc
đứng
Mái nhà ta hoang phế còn đây
Dòng sông trong xanh dòng
sông thầm thì
Quá khứ xa xôi, gò đống cũng
đìu hiu .
Ta về thăm mẹ hoàng hôn kín
phủ
Ngọn đèn xưa leo lét cứ chờ
ta
Dáng cút côi , vòm lưng còng
Tóc mẹ bạc rồi… dòng sông
cũng rưng rưng .
Ta về tìm lại ta
Nhìn vầng trăng khơi dậy
những thương yêu
Ta về cắm những nhành hoa bên
mộ chí
Cho linh hồn ta và cho những
núi đồi .
2/2000
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét